Câu 1: Đọc đoạn trích và trả lời câu hỏi:Đêm rằm, ánh trăng trải khắp mái nhà, vườn cây, ngõ xóm. Trăng tròn vành vạnh, lơ lửng trên bầu trời xanh. Trăng, sáng ngời chảy tràn trên sân, ánh trăng vạch từng kẽ lá tìm những quả hồng chín mọng trong vườn. Gió thu thì thào, vuốt ve, mơn man hàng cây, ngọn cỏ
Đọc truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng FULL miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
. Dịch MintBeta BachPhiUyenVăn ánThời gian đã bắt đi người yêu của tôi, tới khi gặp lại, liệu người có còn ôm tôi chăng?
ra bức thư không dài, cũng không khó hiểu, nhưng tôi đã đọc nó rất câu từng chữ, mơ hồ có lối viết và nét mực của người đó, dư vị đọng lại rất đây khi gặp anh ấy, tôi luôn nôn nóng, cảm xúc cứ lên rồi lại xong bức thư của anh ấy, tôi cảm thấy rất bình người anh ấy luôn có một mê lực khiến tôi an ngồi dưới nắng vàng, mở Wechat của Thời Nghiên Lễ, đúng như dự đoán tôi tìm thấy mình ở trong danh sách dĩ những chuyện xảy ra trong quá khứ thực sự có thể chấp nhận trong tương khi xóa tên mình khỏi danh sách đen trên Wechat, tôi hơi lúng túng gửi cho anh ấy một tin nhắn “Thời Nghiên Lễ anh muốn thoát khỏi em, không có cửa đâu.”Khoảng 1 tiếng sau, Thời Nghiên Lễ mới trả chuỗi các dấu chấm lửng……Anh ấy quả thực rất thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại và hỏi “Ở nhà tôi?”Tôi “Ừ, em đang ngồi trước ban công phòng làm việc gửi tin nhắn cho anh.”Câu nói này có chút quen thuộc anh hỏi lại “Em đọc thư rồi?”Anh ấy đã có câu trả lời, căn bản không cần tôi trả lời, sau đó anh ấy lại gửi một tin khác “Quên nói với em.”Tôi “Cái gì vậy?”Thời Nghiên Lễ “Ở thời điểm hiện tại của em, tôi đã chết rồi”.Ánh nắng ấm áp đã phủ khắp, nhưng trong phòng vẫn còn hơi lạnh, tôi hơi cong khóe môi “Rồi sao?”Thời Nghiên Lễ tiếp tục dọa “Trong phòng có ma.”Tôi “Vậy càng tốt, anh gọi anh ấy ra đây đi.”Ngập ngừng một chút, tôi cố nén cười “Em rất nhớ anh ấy.”Vào giây phút cuối cùng Thời Nghiên Lễ lúng túng không nói lên nhìn chằm chằm vào trang trò chuyện và cuối cùng đợi được hai chữ.”Tôi đây.”Không cần nghĩ cũng biết ý của anh ấy, lúc này ở không gian khác, anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế xích đu ở ban tôi ở cùng một nơi, nhưng lại là hai không gian trùng gần nhưng cũng rất thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, những ngọn cây đã vượt qua lan can và cao hơn rất nhiều, một ngày trôi qua thật thứ tưởng chừng như là rất ổn, nhưng không có người ấy thì không có gì là ổn lại màn hình, tôi gõ một cách chắc chắn “Thời Nghiên Lễ, em sẽ luôn ở đây đợi anh.”Nếu anh không đến, tôi sẽ đi tìm giới này rất đẹp đẽ, nhưng anh ấy so với thế giới này còn đáng để theo đuổi ấy dừng lại, rất lâu không nói gì. Tôi có thể tưởng tượng ra, hẳn là anh ấy lúc này đang cau mày hoặc là thở dài nhìn vào điện bình tĩnh viết “Xin anh đừng cố gắng thuyết phục em và cũng đừng thở dài vì sự bướng bỉnh của em, xin anh nhất định phải cố gắng sống tiếp.”Chết vì tình từ trước đến nay không phải truyền thuyết cổ xưa, mà là phải xông đó, Thời Nghiên Lễ không trả lời tôi tin chắc rằng, anh ấy đều hiểu phải mất cả một buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài sau đó mới rời đi ngang qua cửa hàng ven đường, tôi thấy những bông hoa được đặt ở trước cửa tiệm, những bông hoa nở rộ xinh đẹp, những bông hoa hướng dương vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời quán chồm nửa người ra khỏi cửa thốt lên ngạc nhiên “A, là cô à”.Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã chỉ sang con đường bên cạnh và nói “Trước đây tôi hay bày hoa bán ở bên kia, cô thường hay đến mua hoa hướng dương.”“Tôi vẫn còn nhớ”, tôi gật ấy xoa xoa tạp dề, cười hỏi “Giáo sư Thời nói rằng cô đi nước ngoài, bây giờ cô đã về rồi sao”.“Ừm, tôi về rồi”. Nghe cô ấy nhắc đến Thời Nghiên Lễ, tôi lại có ý muốn tìm hiểu, “Anh ấy hay đến mua hoa sao?”“Đúng vậy, anh ấy từng đến một thời gian, sau đó sức khỏe không tốt nên nhờ tôi gửi cho anh ấy, hai năm trước anh ấy nói anh ấy đi du lịch xa, nên từ đó tôi không gửi hoa đến nữa.”Nhìn xem, Thời Nghiên Lễ ngay cả khi nói dối vẫn rất hiền đưa tay ra lấy một bó hoa hướng dương, cô ấy liền cười nói “Cô và giáo sư Thời thực sự rất có tình cảm với hoa hướng dương.”“Anh ấy chọn nó nên tôi cũng đã quen rồi.”Cô ấy nói những lời đầy ẩn ý “Hoa hướng dương thích hợp nhất với những người yêu thầm, họ thầm lặng thể hiện tình yêu của mình, nhất định anh ấy đã thích nhiều năm rồi.”Tôi sững sờ, tiệm đột nhiên có khách, nên cô ấy phải đi bán hàng, vậy nên tôi cũng không hỏi thêm này, khi vô tình biết được ngôn ngữ của hoa hướng dương, tôi cuối cùng cũng hiểu ra tình yêu thầm kín của tôi những năm ấy, đã được anh ấy lặng lẽ đáp lại trong những năm tháng dài đằng tôi đã yêu nhau trong thầm lặng, rất nhiều năm. Đọc đầy đủ truyện chữ Lá Thư Từ Ánh Trăng, truyện full Lá Thư Từ Ánh Trăng thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại Lá Thư Từ Ánh Trăng
Lá Thư Từ Ánh Trăng là bộ truyện cực kỳ hấp dẫn mà Truyen24 muốn giới thiệu đến các bạn ngay bây giờ. Cùng khám phá nhé! Thông tin truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng Tên truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng Tác giả Ôn Tửu Trảm Trúc Mã Thể loại Truyện Ngôn Tình Tóm tắt truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng Sắp tốt nghiệp đại học rồi, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm viết thư tình cho Thời Nghiên Lễ. Thấp thỏm không yên đợi tận mấy ngày, cuối cùng vào một buổi tối nào đó nhận được tin nhắn của Thời Nghiên Lễ. Ba chữ với hàm ý mờ ám Đến nhà tôi Rõ ràng tôi biết rằng lời mời này quá phù phiếm, nhưng vẫn đi, thậm chí còn mặc một bộ váy màu đen gợi cảm mà trước giờ tôi không dám mặc. -> Xem thêm Truyện Ngôn Tình Ngược Trên đường đến nhà anh ấy, tôi như bước đi trên mây vậy, cả người đều như đang bay bổng. Nhưng khi mở cửa nhà anh ấy, tôi sững sờ. Trong phòng khách có mấy người đàn ông đã uống quá chén, ánh mắt đều nhìn về phía tôi mang theo vài phần dò xét mờ ám. Thời Nghiên Lễ uể oải dựa vào bên quầy bar, giữa các ngón tay thon dài mở nắp chai rượu sâm-panh, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng mờ nhạt. Người phụ nữ xinh đẹp nhón chân bám vào vai cậu ấy, hất cằm hướng về tôi “A Lễ, bạn gái nhỏ cậu tới tìm sao?” Thời Nghiên Lễ với giọng điện xa cách “Sinh viên vừa học vừa làm ở phòng thí nghiệm thôi.” Đúng thế, 4 năm đại học, thân phận của tôi chính là làm trợ lí cho anh ấy ở phòng thí nghiệm, yên lặng như cái bóng luôn đi theo anh ấy. Yêu thầm giống như một chất độc mãn tính, nhiều năm âm thầm ngấm vào xương tuỷ. Rốt cuộc tôi không kiềm chế được, bày tỏ lòng mình với anh ấy. Người phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi từ trên xuống dưới, không biết có ý gì mà lại cười “Nhìn cách ăn mặc này, không giống tâm tư của một sinh viên đâu.” -> Xem thêm Truyện Ngôn Tình Sủng Tôi đứng dưới ánh mắt trầm ngâm của mọi người, ngượng ngùng túm chặt lấy góc váy. Thời Nghiên Lễ “Em Phương Di, giúp tôi dọn dẹp một chút chứ?” Ồ. Thì ra anh ấy gọi tôi đến nhà chỉ là vì giúp anh ấy dọn dẹp đống lộn xộn sau khi uống rượu mà thôi. Chúc các bạn có những giờ phút đọc truyện online thư giãn vui vẻ nhé!
đầu của câu chuyện, là ngày hôm đó nhiều năm thí nghiệm của giáo sư Thời tiếng tăm lừng lẫy tuyển dụng trợ lí, sinh viên đến ứng tuyển xếp thành hàng nhiều người là vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, còn tôi, là vì hôm đó, giáo viên phụ trách phỏng vấn nhìn thấy tôi đeo máy trợ thính, thậm chí không thèm nói nhiều mà từ chối tôi ấy chỉ nói là tôi không phù hợp, trái lại cũng được coi như là khéo tôi vẫn dễ dàng nhìn thấy một chút sự chán ghét trong mắt cô ra cảnh tượng như vậy tôi đã gặp qua rất nhiều lần rồi, ấm ức đến mức không nói nên lời, chính là bất giác đỏ ửng cả lẽ là vì định kiến này, đến từ một giáo viên mà tôi tôn tôi cúi đầu xoay người rời đi, vô tình va phải một người, hoảng loạn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm trầm phòng trống trải, hoàng hôn chập tối che trời rợp đất, thân hình hơi gầy gò của anh ấy nhuộm một vòng sáng màu cam mỏng manh, hòa vào hoàng hôn dịu dàng thanh anh ấy giữ lấy tôi thật chặt, ánh mắt trao nhau ngắn ngủi, anh ấy khẽ cau viên đằng sau kính cẩn gọi anh ấy "Giáo sư Thời."Thời Nghiên Lễ gật đầu lịch sự với cô ấy, ánh mắt nhìn xuống sơ yếu lí lịch trong tay tôi"Tại sao cô lại muốn đến phòng thí nghiệm làm trợ lí?"Tôi choáng váng, sau khi phản ứng kịp, thì tôi cúi đầu phiền muộn nói "Vì nghèo."Vừa học vừa làm đã trở thành một việc không thể thiếu trong quãng thời gian đại học của tôi, trợ lý phòng thí nghiệm của Thời Nghiên Lễ, là lựa chọn tối ưu dù tự lực cánh sinh không có gì phải xấu hổ cả, nhưng khi nói ra trước mặt rất nhiều người, thì lòng tự trọng của thiếu nữ đã vỡ vụn rồi, vẫn cứ phiền muộn bối yếu lí lịch trong tay bị lấy đi, tạp âm của Thời Nghiên Lễ mang theo nụ cười dần dần hạ xuống."Ừm, tôi tuyển dụng trợ lí, là vì tôi lười."Sự dí dỏm có chừng mực thu hút tiếng cười xung ấy liếc nhìn sơ yếu lí lịch của tôi, ánh mắt lại quay về trên người tôi, chuyên tâm lịch sự "Bạn Phương Di, chúng ta chắc chắn sẽ rất hợp với nhau đấy.""Bạn Phương Di" Cách xưng hô này phát ra từ miệng anh ấy, mang theo sự dịu dàng ấm áp hướng về phía một người dịu dàng như vậy đối đãi, lại càng muốn dùng nhiều sự dịu dàng hơn, để đền đáp rung động của thiếu nữ, là ngọn lửa mùa hè bỗng nhiên bùng cháy ở đồng cỏ bao la, đốt cháy thành dáng hình ban Nghiên Lễ yên lặng điềm tĩnh gần như cô độc, không thích đám đông, không thích ánh nắng mặt trời, giành ra hầu hết thời gian của mình trong phòng thí ẩn mình trong bóng tối, tập trung chói loá như ngọn lửa ban ngày bùng từng ở trong vô số những màn đêm, nhìn thấy ngọn lửa ấy không thích nói chuyện, phần lớn thời gian đều im lặng suy nghĩ, một ngày mà thường chúng tôi chỉ nói vài câu với là vậy, ở bên cạnh anh ấy lâu dần, thì chúng tôi đúng là còn có cả sự ăn ý không thể giải thích rõ ấy chỉ cần giơ tay lên, là tôi đã biết anh ấy cần gì chỉ cần nhìn anh ấy, là anh ấy sẽ biết tôi muốn năm ở bên cạnh anh ấy đó, những việc như khóc nhè tôi đã làm không gì vậy chứ?Lúc anh ấy làm thí nghiệm không cẩn thận làm bỏng tay, mắt tôi đã đỏ ửng cả ấy cứ bước vào phòng thí nghiệm, là sẽ làm liên tục ngày đêm không nghỉ, tôi nhớ về những tin tức đột tử mà tôi đã đọc được, khuyên anh ấy không nghe, lại sắp muốn khóc ấy bị ốm rồi, lúc tôi ngồi trông trước giường bệnh, lại không ngừng lau đi nước lẽ anh ấy biết nhỉ, cô gái này không phải là một người hay khóc nhè, sau này lại thường hay khóc, là vì đau lòng cho anh một quý ông như anh ấy, chưa bao giờ vượt quá khuôn phép năm đó, anh ấy dùng thái độ dịu dàng nhất, vô số lần an ủi linh hồn cô đơn trống trải của chính là một người như vậy, lại mỗi lần đều thoả hiệp dưới nước mắt của tôi chỉ cần đỏ lên, là anh ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe dù rất nhiều lần đều cằn nhằn “Tôi đây là tìm cho mình một tiểu tổ tông sao.”Đây là một vài khoảnh khắc đáng yêu hiếm hoi của Thời Nghiên Lễ, tươi đẹp thanh nỗi mà sau này tôi đều có thể dễ dàng nhớ về, một anh ấy tươi đẹp như thế, lại hơn hẳn núi sông trời trăng trên thế giới năm đó, là quãng thời gian tươi đẹp của chúng cách giữa chúng tôi, thân thiết hơn bất kì chúng tôi, không phải là người yêu.
ra bức thư không dài, cũng không khó hiểu, nhưng tôi đã đọc nó rất câu từng chữ, mơ hồ có lối viết và nét mực của người đó, dư vị đọng lại rất đây khi gặp anh ấy, tôi luôn nôn nóng, cảm xúc cứ lên rồi lại xong bức thư của anh ấy, tôi cảm thấy rất bình người anh ấy luôn có một mê lực khiến tôi an ngồi dưới nắng vàng, mở Wechat của Thời Nghiên Lễ, đúng như dự đoán tôi tìm thấy mình ở trong danh sách dĩ những chuyện xảy ra trong quá khứ thực sự có thể chấp nhận trong tương khi xóa tên mình khỏi danh sách đen trên Wechat, tôi hơi lúng túng gửi cho anh ấy một tin nhắn "Thời Nghiên Lễ anh muốn thoát khỏi em, không có cửa đâu."Khoảng 1 tiếng sau, Thời Nghiên Lễ mới trả chuỗi các dấu chấm lửng......Anh ấy quả thực rất thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại và hỏi "Ở nhà tôi?"Tôi "Ừ, em đang ngồi trước ban công phòng làm việc gửi tin nhắn cho anh."Câu nói này có chút quen thuộc anh hỏi lại "Em đọc thư rồi?"Anh ấy đã có câu trả lời, căn bản không cần tôi trả lời, sau đó anh ấy lại gửi một tin khác "Quên nói với em."Tôi "Cái gì vậy?"Thời Nghiên Lễ “Ở thời điểm hiện tại của em, tôi đã chết rồi”.Ánh nắng ấm áp đã phủ khắp, nhưng trong phòng vẫn còn hơi lạnh, tôi hơi cong khóe môi "Rồi sao?"Thời Nghiên Lễ tiếp tục dọa "Trong phòng có ma."Tôi "Vậy càng tốt, anh gọi anh ấy ra đây đi."Ngập ngừng một chút, tôi cố nén cười "Em rất nhớ anh ấy."Vào giây phút cuối cùng Thời Nghiên Lễ lúng túng không nói lên nhìn chằm chằm vào trang trò chuyện và cuối cùng đợi được hai chữ."Tôi đây."Không cần nghĩ cũng biết ý của anh ấy, lúc này ở không gian khác, anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế xích đu ở ban tôi ở cùng một nơi, nhưng lại là hai không gian trùng gần nhưng cũng rất thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, những ngọn cây đã vượt qua lan can và cao hơn rất nhiều, một ngày trôi qua thật thứ tưởng chừng như là rất ổn, nhưng không có người ấy thì không có gì là ổn lại màn hình, tôi gõ một cách chắc chắn "Thời Nghiên Lễ, em sẽ luôn ở đây đợi anh."Nếu anh không đến, tôi sẽ đi tìm giới này rất đẹp đẽ, nhưng anh ấy so với thế giới này còn đáng để theo đuổi ấy dừng lại, rất lâu không nói gì. Tôi có thể tưởng tượng ra, hẳn là anh ấy lúc này đang cau mày hoặc là thở dài nhìn vào điện bình tĩnh viết "Xin anh đừng cố gắng thuyết phục em và cũng đừng thở dài vì sự bướng bỉnh của em, xin anh nhất định phải cố gắng sống tiếp."Chết vì tình từ trước đến nay không phải truyền thuyết cổ xưa, mà là phải xông đó, Thời Nghiên Lễ không trả lời tôi tin chắc rằng, anh ấy đều hiểu phải mất cả một buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài sau đó mới rời đi ngang qua cửa hàng ven đường, tôi thấy những bông hoa được đặt ở trước cửa tiệm, những bông hoa nở rộ xinh đẹp, những bông hoa hướng dương vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời quán chồm nửa người ra khỏi cửa thốt lên ngạc nhiên “A, là cô à”.Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã chỉ sang con đường bên cạnh và nói “Trước đây tôi hay bày hoa bán ở bên kia, cô thường hay đến mua hoa hướng dương.”“Tôi vẫn còn nhớ”, tôi gật ấy xoa xoa tạp dề, cười hỏi “Giáo sư Thời nói rằng cô đi nước ngoài, bây giờ cô đã về rồi sao”.“Ừm, tôi về rồi”. Nghe cô ấy nhắc đến Thời Nghiên Lễ, tôi lại có ý muốn tìm hiểu, “Anh ấy hay đến mua hoa sao?”“Đúng vậy, anh ấy từng đến một thời gian, sau đó sức khỏe không tốt nên nhờ tôi gửi cho anh ấy, hai năm trước anh ấy nói anh ấy đi du lịch xa, nên từ đó tôi không gửi hoa đến nữa.”Nhìn xem, Thời Nghiên Lễ ngay cả khi nói dối vẫn rất hiền đưa tay ra lấy một bó hoa hướng dương, cô ấy liền cười nói “Cô và giáo sư Thời thực sự rất có tình cảm với hoa hướng dương.”“Anh ấy chọn nó nên tôi cũng đã quen rồi.”Cô ấy nói những lời đầy ẩn ý “Hoa hướng dương thích hợp nhất với những người yêu thầm, họ thầm lặng thể hiện tình yêu của mình, nhất định anh ấy đã thích nhiều năm rồi.”Tôi sững sờ, tiệm đột nhiên có khách, nên cô ấy phải đi bán hàng, vậy nên tôi cũng không hỏi thêm này, khi vô tình biết được ngôn ngữ của hoa hướng dương, tôi cuối cùng cũng hiểu ra tình yêu thầm kín của tôi những năm ấy, đã được anh ấy lặng lẽ đáp lại trong những năm tháng dài đằng tôi đã yêu nhau trong thầm lặng, rất nhiều năm.
lá thư từ ánh trăng